Se sẽ sương về
Cập nhật lúc 8:48, ngày 05/10/2022 (GMT+7)
Những ngày chính thu ngọt mát đã về mang theo hơi sương lẩn khuất từ đầu đêm, kéo chùng chình qua những nếp nhà rêu phong phảng phất buồn. Vào mùa này, sương xuống rất nhanh, gợi nhắc những cảm giác phiêu lãng, khiến con người ta tìm kiếm, nhặt nhạnh, gom góp ấm nóng, ân tình.


 

Ảnh minh họa (nguồn: Internet)

Chiều thu treo chóng vánh trên ngọn cành hồng đã ửng chói, nhìn từ xa y hệt những đốm lửa nhỏ rực rỡ. Mặt trời nhanh chóng bị những đám mây xám màu bạc nặng nề “nuốt” trọn rồi sương từ những cành cây nhanh chóng bò ra, bám vào chiều. Tôi đã nhiều lần bắt gặp mà vẫn ngờm ngợp xúc cảm, mới nguyên khi nhìn màn sương mỏng tang ôm ấp vạn vật. Không gian trắng nhờ mênh mông dễ đưa con người quay trở về với chính mình, miên tỏa để nhận ra tiếng nói mơ hồ về sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên mà phải thật tĩnh tâm mới lắng nghe được. Trong cái không gian ấy, tôi thường đi ra đường, chậm bước để mà mộng tưởng, thả hồn phiêu diêu mặc sương bay gió nhẹ, mặc kệ những vội vã cuối ngày. Để viễn du vào một vùng sương bảng lảng, mờ giăng. Để rồi đến khi vai áo có cảm giác ẩm ướt của sương đêm, khi cái lạnh se sẽ của gió thu đủ ngấm vào người, tôi chợt sững lặng, sương lạnh đang nhắc nhớ người trở về nhà…

Vào những đêm sương se sẽ, góc phố thuốc Bắc nho nhỏ thân quen nhà tôi ở luôn sực nức mùi thơm của thảo quả đang được sao tẩm. Từ trong đêm, tiếng thái thuốc, tiếng người rì rầm to nhỏ sao kê đơn nghe càng thân thương. Giữa phố, quán gà tiềm đã có vài khách ngồi đặt chỗ. Sương đêm lẩn quất, mơn man trên những sợi tóc trắng lòa xòa trước mặt cụ chủ quán in hằn nếp thời gian năm tháng. Sương chùng chình trong tiếng nhạc chậm buồn vang ra từ quán cà phê đầy cây giữa phố. Rồi “ập” vào đôi bạn trẻ tay đan trong tay đi bộ dưới những gốc sấu già đã vào mùa thay lá. Sương len lỏi qua cửa sổ phòng, ùa vào trêu chọc đôi má phúng phính của cô công chúa nhỏ, đứa trẻ thích thú lấy tay quệt ngang má xua chút sương lạnh… 

Đêm sương xuống, kéo nhẹ lớp chăn mỏng hít hà không gian tinh sạch, tôi trở về với chính mình, không bon chen, không tính toán, không lo sợ một ngày mai ám ảnh... Ở đó, ngập tràn sương, ngập tràn niềm hy vọng, ngập tràn lung linh cho tâm hồn cất cánh, ngập tràn yêu thương cho những âu yếm vừa chớm nở. Tôi chìm vào với sương khuya phố thị, chìm trong những ký ức, với những xúc cảm mong manh khó gọi thành lời. Lâu lắm rồi tôi mới được nằm im để lắng nghe tiếng sương đêm và đếm từng nhịp sương rơi. Đêm cũng không quá dài với tôi, bởi tôi đang được thả trôi miên man trong miền ký ức. Lâu lắm rồi tôi mới có được cái cảm giác gần gũi với thiên nhiên, với đêm và sương lạnh. Để tĩnh tâm, để gội rửa. Và cũng để thấy mình chưa phải đã quá vô tình với chính mình, với những đêm sương bàng bạc tình người, thấm đẫm tình đời./.

Hoa Xuân